Archive for Tháng Mười Một, 2012

Em hãy tả cảnh truờng em lúc tan truờng

Đề bài: Em hãy tả cảnh trùơng em lúc tan truờng

Bài lam:

“Tùng…tùng..tùng!!” tiếng trống truờng dồn dã như báo hiệu một ngày học tập mệt mỏi cũng kết thúc.

 

Từ các lớp học, học sinh ùa ra như bầy chim vỡ tổ, hôm nay mẹ đến đón muộn nên tôi cũng không vội vã chạy ra cổng truờng như mọi hôm. Từ trúơc đến giờ tôi chưa bao giờ nhận ra cảnh tan trùơng lại náo nhiệt đến thế. Từ trên cao nhìn xuống, những mái đầu đen chen chúc nhau chạy ùa ra cổng như bầy chim non đang tìm về vòng tay ấm áp của bố me, tìm về ngôi nhà thân yêu. Vì tôi học lớp 5 nên lớp chúng tôi đụơc xếp tên tầng cao nhất, đây cũng là cơ hội cho tôi đụơc ngắm toàn cảnh mái trùơng thân yêu này. Giờ tan trùơng có lẽ là thời gian náo nhiệt nhất trong ngày, các em học sinh lớp một tụ lại thành từng nhóm khoe nhau bài kiểm tra đụơc điểm cao, các bạn học sinh lớp năm khác thì đang cuời chào nhau vui vẻ trúơc khi ra khỏi cổng. Tiếng cuời đùa, tiếng nói chuyện cùng với tiếng xe cộ rất ồn ào nhưng thật vui tai. Bên ngoài cổng trùơng, hoà vào dòng xe cộ đông đúc là những chiếc xe của phụ huynh lần luợt nối đuôi nhau chạy ra khỏi khu vực đậu xe. Dù học sinh đông là thế, xe của phụ huynh đông là thế nhưng nhờ sự húơng dẫn của bác bảo vệ mà từng chiếc xe đụơc xếp ngay ngắn trông rất lịch sự. Những khóm hoa, những cây cổ thụ duờng như  mệt mỏi sau một ngày trông nom các em học sinh nên cũng đang dần khép cánh nghỉ ngơi chuẩn bị cho ngày mai bận rộn. Nhìn thấy các em học sinh lớp 1 tôi chợt nhớ kỷ niệm năm nào khi vừa bỡ ngỡ búơc chân vào truờng. Thấm thoắt năm năm tiểu học cũng sắp hết. Biết bao kỷ niệm gắn bó cùng mái truờng thân yêu vẫn đọng mãi trong lòng tôi. Ngày ấy tôi là một học sinh rất nhút nhát, mỗi lần ra về tôi đều nắm tay cô giáo đi đến tận cổng truờng đón mẹ, ôi nhớ làm sao!

Sân trùơng cũng dần thưa nguời, nắng chiều đọng lại từng giọt như màu mật, vàng óng nhưng không chói chang. Bác mặt trời cũng dần lặn xuống để màn đêm từ từ hiện rõ hơn. Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, sân trùơng bỗng mang một nét hoài cổ rất lạ, tôi nghĩ về ngày mai không còn đụơc học ở đây, không còn đụơc nghe tiếng thầy cô thân yêu giảng bài, mà búơc vào một mái trùơng mới, thầy cô mới, bạn bè mới. Cảm xúc thật khó tả. Chợt tiếng mẹ gọi như đánh thức tôi giữa con mơ , tôi chạy vụt tới mẹ như cố tìm một hơi ấm chở che.

Rồi mai đây, tôi cũng sẽ lớn lên và phải búơc vào cấp học mới, nhưng tình cảm và sự quan tâm mà các thầy cô nơi đây đã dành cho tôi sẽ luôn luôn trong tâm trí, trong trái tìm tôi mang theo suốt đời. Ôi yêu lắm! Thầy ơi, cô ơi..những gì em đụơc học duới mái truờng này sẽ luôn là hành trang tiếp búơc cho em trong tuơng lai. Em xin hứa sẽ mãi là nguời trò giỏi, con ngoan để khi về thăm lại thầy cô, em sẽ luôn là niềm tự hào trong sự nghiệp trồng nguời, là hat giống tốt mà các thầy cô đã uơm mầm nuôi duỡng.

Bài văn đạt giải học sinh giỏi văn lớp 5: Tả mẹ

Bài văn đụơc giải nhì kỳ thi học sinh giỏi Văn lớp 5 đặc khu Vũng Tàu – Côn Đảo

Đề bài: Bên ánh đèn khuya mẹ em vẫn cặm cụi làm việc. Mẹ em chăm lo cho em tất cả để sớm mai tới lớp em học tập có kết quả.

Em hãy viết một bài văn miêu tả ngùơi mẹ của mình.

Bài làm:

Hôm nay trời chuyển dông, bên ngọn đèn dầu mẹ cặm cụi ngồi may cho xong chiếc áo trắng để mai em có áo khoác đi học.

Trời đêm lạnh, thế mà mẹ vẫn cứ cố làm cho xong chiếc áo trắng. Ngoài trời mưa gió rít, sấm nổ ầm ầm, mưa càng nặng hạt. Mưa rơi trên mái tôn nghe lộp độp. Phía sau nhà, gió thổi luỹ tre chạm vào nhau ken két. Đang thiu thiu ngủ em chợt nhớ tới mẹ. Vì khi trời vừa chập tối, em bị cúm  nên vào ngủ trúơc Lúc này, trời tối đen như mực, không thấy nôi vật gì nữa.

Bên ngọn đèn dầu mờ ảo, mẹ đangchăm chú may. Mẹ ngồi trên giừng cạnh nơi em đang nằm. Đôi chân mẹ khoanh tròn lại trông thật oai! Mẹ cầm chiếc áo trắng đặt lên đầu gối, xâu xong kim, mẹ bắt đầu đưa lên đưa xuống theo nhịp khâu Cái lưng mẹ khom khom, thỉnh thoảng mẹ lấy tay vuốt phẳng mặt vải để may. Chợt mẹ cuờo khúc khích, em cứ tuởng mẹ đã biết em thức. Nhưng mẹ lại im lặng khiến cho em gọi thầm trong lòng: ” Mẹ ơi, con gái mẹ đây”.

Thấy chiếc chăn tuột khỏi ngùơi em, mẹ cẩn thận giũ ra rồi đắp lại cho em. Lúc này, em như đụơc tiếp thêm hơi ấm của mẹ. Mái tóc mẹ buông xoã xuống, trong mặt mẹ hiên từ biết bao! Ôi! Em múôn ngồi đây để đụơc làm cùng mẹ. Em không sao chợp mắt đuợc vì những câu hỏi cứ dồn dập tới: ” Mẹ nghĩ gì thế nhỉ? Mẹ thức khuya thế có mệt không?”. Cây tre đầu hè sà vào bên cửa sổ như muốn trả lời: ” Mẹ nghĩ về em đó, nên mẹ chẳng mệt đâu”. Chiếc áo sắp đụơc hoàn thành thì trời đã khuya.

Sáng dậy, em mặc áo vàio như bao tình thuơng của mẹ. Mẹ đã thức gần trắng một đêm may xong chiếc áo để con gái mẹ có áo đẹp đi học. Mẹ đã không quản vất vả để chăm lo cho em mọi sinh hoạt, học tập cũng như nhu cầu cuộc sống. ” Mẹ làm gì nhiều cho vất vả” – Có một lần em đã hỏi mẹ như thế. Mẹ đáp : ” HÔm nay mẹ vất vả để ngày mai con đụơc sung suớng”. Qua câu trả lời của mẹ, em càng tự hào với lòng mình và tự nhủ thầm: ” Hãy học tập thât giỏi, lao động thật tốt để không phụ lòng nuôi duỡng của bố mẹ và công lao của các thầy cô giáo”.

Đặng Thị Thu Yến

Đặc khu Vũng Tàu – Côn Đảo