Gợi ý bài văn tuyển sinh vào lớp 6 Trần Đại Nghĩa năm học 2012-2013

Tôi cũng không còn nhớ được hồi nhỏ, lúc mới vài tuổi đầu, tôi nghĩ gì về cuộc sống. Có lẽ đơn giản chỉ là có vài thứ tôi thích chơi, có vài món tôi thích ăn và nếu không có được tôi khóc nũng bố mẹ. Tôi vẫn còn nhớ mỗi khi bố tức giận khi tôi khóc là lại nói: “Sao cứ lấy khóc làm đầu vậy?”. Đúng là trẻ con.

Dần dần, tôi bắt đầu đi học. Ngôi trường tôi học năm cấp I và cấp II đều gần nhà, may mắn đó giúp tôi có nhiều bạn bè xung quanh. Cả những đứa bạn hàng xóm nữa chứ. Bạn bè và mải miết vui chơi, nhưng cũng không quên nhiệm vụ học tập. Công sức có lẽ là do bố tôi; tôi không nhớ nhiều chỉ nhớ bố vẫn dạy học buổi tối. Tôi cũng không còn nhận ra bố đã dừng dậy học cho mình từ hồi lớp mấy. Nhưng phải công nhận, cái ý thức một phần của tôi về nghĩa vụ học tập là do bố xây dựng lên. Vậy là mặc dù không có cái đam mê học một cách tự chủ tôi vẫn có trong mình cái nghĩa vụ học tập, nhờ bố, trong khi vẫn vùi ngập vào trong những trò chơi của cái lứa tuổi tiền choai choai.

Tôi vẫn giữ cái nghĩa vụ học tập đó lên cấp III, rồi những năm đầu đại học trong khi bố mẹ không còn xây dựng nếp học trong tôi nữa. Tôi cũng có nhớ nhiều, không biết bao nhiêu, bố mẹ nói con phải cố gắng, cố gắng vì tương lai của con. Bố mẹ chắc chắn là luôn hi vọng tôi sẽ “làm” hơn được nhiều những gì bố mẹ gây dựng. Tôi mẩm đoán rằng lúc đó tôi chưa hiểu được những mong muốn của bố mẹ nhưng may mắn là tôi vẫn đôi lúc cố gắng làm theo những lời dạy đó.

Lần đầu tiên tôi làm bố mẹ có chút tự hào đó là việc đạt được kết quả tốt trong kì thi đại học. Tôi không nhận thấy điều đó lúc đó thì phải, mà có lẽ là tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi chỉ nghĩ mình hạnh phúc, tự hào với mọi người xung quanh về cái kết quả đó. Bây giờ nghĩ lại tôi mới thấy đó dường như là phần quà đầu tiên của tôi dành cho bố mẹ.

Trải qua 5 năm học đại học, đôi lúc tôi tưởng chừng mình lớn lên nhiều, mình thay đổi nhiều. Đôi lúc thấy mình thật trẻ con. Quả thật tôi lớn lên với  cái suy nghĩ về bản thân tôi nhưng cái suy nghĩ đối với mọi người, đặc biệt là bố mẹ tôi, mới chỉ có sự khác biệt từ hôm tôi tốt nghiệp đại học. Tôi không biết với mọi người, những người bạn tôi, ngày tốt nghiệp có ý nghĩa gì với họ không? Nhưng với tôi nó thật sự quan trọng, tôi đã nhìn thấy niềm vui của bố mẹ khi buổi bảo vệ đồ án tốt nghiệp kết thúc. Không biết tả ra sao. Niềm vui trên khuôn mặt bố khi bố bắt tay và nói cảm ơn với cô Bình, cô hướng dẫn tôi trong quá trình làm đồ án. Tôi có nhớ là mình cũng rưng rưng, gây cái sự vui và hành phúc tột trào lúc đó. Suy nghĩ trong tôi dường như có sự thay đổi trong ngày hôm đó; tôi đã lớn.

Cuộc sống dần phức tạp khi ta lớn lên, cái phức tạp đó đôi khi làm lu mờ đi nhiều những giá trị cốt lõi của cuộc sống. Giá trị đó ở chỗ, chúng ta không sống đơn độc, vì vậy không có lý do gì chúng ta xây dựng hạnh phúc một cách đơn độc. Còn gia đình, bạn bè, những người mà chính họ cũng luôn trông mong chúng ta hạnh phúc.

Trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

%d người thích bài này: